Ngày Về Thăm Quê Hương
Từ khi xa cách quê nhà
Thoi đưa thấm thoát đã bao thu tròn
Tháng ngày đếm bóng hoàng hôn
Tấm thân lận đận cô đơn quê người
Ra đi tôi vẫn nhớ lời
Dẫu rằng tóc trắng da mồi dám quên!
Công ơn cha mẹ chưa đền
Thì cho ba vạn sáu nghìn mà chi?
Kể từ hôm ấy ra đi
Ngày vui càng vắng, tuổi tôi thêm già
Dịp may tôi trở lại nhà
Đặt chân vào đất quê cha tôi buồn
Chợ kìa ai kẻ bán buôn?
Cống kia ai lấp để tuôn mạch sầu?
Hỏi thăm Chú, Bác ở đâu?
Vườn cau để héo, giàn trầu để khô
Ghé vào hỏi Cậu, thăm Cô
– “Đi kinh tế mới !” – “Tản cư! phương nào?”
Lòng tôi cảm thấy nghẹn ngào
Không còn ai để hỏi chào… đành thôi!
Tôi tìm về đến nhà tôi
Ô kìa! Phong cảnh tuởng chơi hay đùa?
Nhà tôi sao giống cảnh chùa
“Bà Đanh” ngày trước tiếng chua hãy còn
Đâu còn những tiếng chim non
Hót ca mỗi sớm sương còn mờ bay
Nhìn qua ngọn cỏ lá cây
Cảnh kia có nhớ người này năm xưa?
Anh tôi chết tự bao giờ!
Còn thằng em nhỏ ngây thơ, quê mùa
Mẹ già chiều nắng mai mưa
Tháng ngày tần tảo từ xưa vẫn nghèo!
Không ao cá, chẳng chuồng heo
Vườn hoang giậu đổ, cỏ bèo nắng phơi
Kìa đàn em bé biếng chơi
Không nô đùa giống khi tôi ở nhà?
Tôi ra viếng lại cảnh Chùa
Tưởng rằng nghe tiếng “Nam Mô” ồn ào
Than ôi! Nhưng có đâu nào!
Ai khua mõ sớm? Ai rao chuông chiều?
Từ đầu đến cuối quạnh hiu
Lò hương đổ nát, tháp rêu phong dầy
Người xưa cảnh cũ có hay?
Mắt bừng bừng mở tưởng rầy chiêm bao
Ngập ngừng không biết tính sao!
Lòng toan ở lại, chân chào bước đi.
Trần Văn Giang
(Viết sau chuyến về thăm quê nhà lần đầu)