Chiến tranh Việt Nam:
Mỹ thắng hay Mỹ thua?
.
Lời giới thiệu
Cổ ngữ có câu:
“Chiếm được thành, phá được giặc, chưa gọi là thắng; Thắng là phải chiếm được lòng dân.”
Lòng dân ra sao khi cả triệu dân 2 miền “nhiệt liệt chào mừng thống nhất đất nước” bằng cách… bỏ cả của lẫn mạng để chạy lấy người?!
Lòng dân ra sao khi cả miền Nam và “một bộ phận không nhỏ” trí thức miền Bắc “mơ được về quá khứ của VNCH?!”
Lòng dân ra sao khi chính Tổng biên tập báo Nhân Dân Thuận Hữu phải than:
“Có lẽ không có nước nào như Việt Nam. Cứ hễ mở máy ra là nghe chửi từ trên xuống dưới, không chừa một ai.”
Đó là thực trạng quốc nội!
Còn nói về thực lực thì Mỹ có thua trong “phép thử” của cuộc chiến Việt Nam không? Nếu Mỹ chỉ tăng thêm 1-2 cuộc oanh tạc miền Bắc nữa thì cuộc diện sẽ ra sao? Hay là không Mỹ cần thắng? Trong các cuộc cờ luôn có nước gọi là “cờ thí” để “dụ địch” tìm nước thắng. VNCH không phải là nước “cờ thí” duy nhất trong bàn cờ thế giới của bọn siêu cường. Nạn nhân của “đồng minh” còn có Panama, Nicaragua, Cam-bốt, dân tộc H´Mong của Lào… chẳng hạn. Cuộc chiến ở Việt Nam không phải là chuyện quyết định thắng hay thua của Mỹ trên bàn cờ thế giới. Bây giờ cứ coi có phải kẻ đã từng huênh hoang “đánh Mỹ cứu nước” đang cố xum xoe “rước Mỹ cứu đảng” hay không? Nhìn con cháu của chúng đang “dọn bãi đáp an toàn” cho cả giòng họ chúng qua Mỹ chứ đâu có tính chuyện qua Nga hay Tàu đâu hà? Sao lại chạy theo cầu an nơi thằng thua trận kìa ?! Sao nghịch lý, kỳ cục vậy?
Thật tội nghiệp cho những kẻ đã và đang “thủ dâm / hiếp dâm” lịch sử!
Binh Bốn
*
*
Ở lời bàn loạn trước, anh em bò đỏ nhớn bé có vẻ “bức xúc” nhất với câu “Mỹ không thua ở Việt Nam” của tôi. Cũng dễ hiểu thôi. Giống như anh em phỏng dái đỏ đang “thủ dâm/hiếp dâm” (lịch sử) rất nhiệt tình, sắp tới đỉnh (?) thì bị phát hiện, làm mất mẹ nó cái (sắp) sướng đi, thành ra lại quay ra chửi thằng bắt quả tang mình vừa làm bậy!
Lần này, để rộng đường dư luận, tôi phân tích thêm về chuyện thắng-thua trong chiến tranh Việt Nam.
Cũng lần trước tôi cũng đã có phân tích về lý do VNCH bại trận. Bây giờ mình phân tích nốt xem “đế cuốc Mỹ thua trận” ra sao nhá.
Mỹ đánh nhau với VNDCCH giống thằng nhà giàu đánh nhau với thằng nhà nghèo được đại ca giang hồ bảo kê. So sánh về thiệt hại giữa 2 bên thì Mỹ như công chúa phải gai, còn VNDCCH thì như thuyền chài lòi ruột. Dân Mỹ ở trong nước thấy lính Mỹ đánh nhau trên TV hàng ngày, thấy sợ quá, phản chiến ầm ầm, đòi phải đem con em họ về. Còn dân VNDCCH thì làm cái quái gì mà được biết chiến sự ác liệt ra sao. Vì “đường ra trận mùa này đẹp lắm,” thư từ hậu phương ra tiền tuyến thì bị kiểm duyệt hết ráo, đố ai mà dám khai là có chuyện vợ lính bộ đội ở nhà hủ hóa với cán bộ Hợp Tác Xã để lấy thêm chút gạo nuôi con? Thế là cứ đánh nhau thoải mái đi, lỡ có chết thì cứ bỏ phơi xác ngoài đồng, khỏi phải mất công nhặt xác làm gì cho tốn thêm gạo (vì dù sao đã có địch chôn dùm rồi, sướng nhỉ!), vũ khí thì đã có Liên Xô, Trung Cộng viện trợ đánh thả dàn.
Với bối cảnh quốc tế, mục đích tối thượng của Mỹ là ngăn cản không cho CS tràn lan khắp thế giới được chừng nào hay chừng nấy. Đối thủ quan trọng nhất của Mỹ là Liên Xô (Trung Cộng lúc đó y như cái bánh tiu – bột thì ít mà không khí thì nhiều, nên Mỹ không coi là đối thủ chính). Vì thế, Mỹ quyết định bắt tay với TC để cùng chống lại LX. Khi đó cuộc chiến ở Việt Nam khiến Mỹ quá hao người tốn của mà mục tiêu ngăn chặn CS khó đạt được. Nên việc bắt tay trực tiếp với TC và rút khỏi VNCH xem ra hiệu quả hơn, thực dụng hơn.
Về mặt kinh tế, vào đầu những năm 70, Mỹ cũng rơi vào khủng khoảng kinh tế, nên việc đầu tư vào chiến tranh VNCH là canh bạc quá nhiều rủi ro. Nên Quốc hội Mỹ không chịu chi thêm tiền viện trợ cho VNCH nữa.
Về mặt chính trị nước Mỹ, TT Nixon, người vẫn còn ủng hộ và hứa không bỏ rơi VNCH bị dính vào vụ bê bối “Watergate,” nên buộc phải từ chức. TT Ford lên thay thì làm theo lời hứa rút quân, không ủng hộ VNCH nữa. Thế là số phận VNCH đã bị định đoạt và Mỹ đã đẩy mạnh việc “hòa bình trong danh dự” qua việc ký Hiệp Định Paris và rút quân về nước.
Vậy Mỹ thắng thua thế nào?
Mỹ rút khỏi VNCH, bị tiếng xấu là bỏ rơi đồng minh, bị mang nhục với phe CS là để “thua trận” tại Việt Nam. Nên nhớ, nếu là thua trận, thì là Mỹ thua phe XHCN, chứ không phải thua một mình VNDCCH. Bởi, nếu không có viện trợ từ khối cs quốc té, thì VNDCCH cũng sẽ chết đói chứ đừng nói là có thể đánh nhau. Nhưng anh em bò đỏ thích “thủ dâm” thì cứ “vô tư” bảo là “Mỹ thua Việt Nam” đi, cho nó sướng!
Nhưng đổi lại, sau chiến tranh Việt Nam, Liên Xô lại bị sa lầy ở Afghanistan, Việt Nam thì sa lầy ở Campuchia cùng thời điểm, khiến cho Liên Xô kiệt quệ về kinh tế. Cộng thêm việc Liên Xô chạy đua vũ trang với Mỹ và nền kinh tế kế hoạch đã bộc lộ mọi điểm yếu, đã khiến cho kinh tế Liên Xô không còn thể cứu vãn nổi. Vào cuối thập niên 1980 thì phe CS Đông Âu sụp đổ, sau đó là CS Liên Xô cũng tan rã.
Nếu Mỹ cố kiết đánh nhau ở Việt Nam thì lại bị sa lầy, mắc mưu của Liên Xô và Trung Cộng, sẽ bị suy yếu. Đó là cái giá của sự thất bại của Mỹ ở chiến tranh Việt Nam.
Vậy Việt Nam được gì sau khi đánh thắng đế quốc to?
Việt Nam lúc đó tự kiêu, mang tinh thần “Sô vanh,” tự sướng hết biết, thế là tiếp tục rơi vào cuộc chiến với TC và Khmer đỏ. Cái giá phải trả là bị lệ thuộc vào viện trợ của Liên Xô, bị phương tây cấm vận, dẫn đến kiệt quệ kinh tế, mất mấy chục năm.
Mấy chục năm chiến tranh Việt Nam bị hao người tốn của, hạ tầng cơ sở bị tàn phá, lượng thương binh, liệt sĩ lên đến hàng triệu, là gánh nặng lớn cho ngân sách phúc lợi.
Chiến tranh khiến lòng dân ly tán, 2 phe vẫn tiếp tục chửi nhau đến tận bây giờ. Hàng triệu thuyền nhân vượt biên khiến Việt Nam thất thoát rất nhiều nhân lực.
Và còn vô số hệ lụy khác do chiến tranh gây ra.
Chiến thắng chỉ có cái lợi về mặt tinh thần và bảo vệ được sự lãnh đạo toàn diện của đảng CS. Còn toàn dân thì chịu thiệt vì kinh tế khó khăn.
Như vậy, có thể nói, đảng CS đã thắng, còn toàn dân Việt Nam thì thua. Nhìn từ phía Mỹ, họ thất bại trọng một cuộc chiến khu vực, nhưng lại thắng ở cuộc chiến toàn cầu. Họ vẫn là cường quốc chứ có yếu bớt đi chút nào đâu?
Nguồn: https://haingoaiphiemdam.com/a30234/chien-tranh-viet-nam-my-thang-hay-my-thua-
FB Dương Quốc Chính
Trần Văn Giang (ghi lại)
.