Văn Hóa Giao Thông Việt Nam
.
Lời giới thiệu
Bài viết này đọc khá vui (hay khá buồn nhỉ ?!) vào cuối tuần. Bản gốc (original version) viết tắt tất cả các chữ nói tục thành “D..,” “Đ..,” “ĐM,” “ĐMM…” nhưng tôi lại thấy cần phải viết rõ nguyên văn các chữ “không may” này thì mới thể hiện được trọn vẹn cái “Văn hóa” của người Hà Nội ngày hôm nay.
.
Trần Văn Giang
.
*
.
Tôi rất hay vượt đèn đỏ các bạn ạ, cứ lừa lừa đường thoáng là tôi vượt vì tôi hay đi làm muộn. Tôi còn không bao giờ đội mũ bảo hiểm nên các anh 141 phạt tôi không dưới 10 lần với số tiền 150k quy đổi bằng 3 cái biên lai phạt 50k. Riêng đội 141 trên đường Phạm Hùng phạt tôi đến lần thứ 6 thì cái anh đội trưởng nản quá. Anh gọi riêng tôi ra một góc rồi bảo rằng:
.
– Anh biết chú không thích đội mũ bảo hiểm, anh cũng không thích đội mũ bảo hiểm y như chú. Nhưng chú phải hiểu rằng, khi luật pháp quy định thì chú không được phép làm khác. Lần này anh không phạt chú nữa, vì phạt mãi chú vẫn cứ vi phạm thì vô ích. Anh chỉ mong rằng chú hiểu rằng tôn trọng pháp luật là “Văn hóa Giao thông” của mỗi người chứ không phải từ những cái vé phạt. Mỗi người chỉ cần góp một phần nhỏ của mình để xây dựng “văn hóa giao thông” thì Hà Nội sẽ chẳng còn cảnh tắc đường với chen lấn xô đẩy nữa…
.
Ôi cha mẹ ôi! Tự nhiên tôi cảm thấy “Giác Ngộ” lời anh Cảnh sát các bạn ạ! Tôi ân hận ghê gớm! Lâu lắm rồi tôi chưa gặp anh CSGT nào tốt như anh này, tất nhiên là trừ cái anh bị tôi bóp “dái” ở Nam Định cách đây cũng lâu lâu ra! Anh cảnh sát không phạt tôi mà tôi lại cảm thấy còn thấm thía hơn cả lúc đóng tiền phạt. Tự nhiên tôi nghiệm ra rằng, nếu tất cả chúng ta ai cũng tuân thủ luật pháp thì xã hội này tốt đẹp hơn rất nhiều. Từ đó về sau tôi bỏ hẳn vượt đèn đỏ đợi đúng 0 giây tôi mới đi kệ mẹ bọn đằng sau bóp còi như chém chả; Tôi luôn đội mũ bảo hiểm kể cả khi đi máy bay; Tôi cũng không đi ngược chiều nữa kể cả lúc đi bộ…
.
Tôi tự thấy mình phải tuân thủ luật pháp, thậm chí tôi cảm thấy phải có trách nhiệm với truyền bá “Văn hóa giao thông” với đồng bào của mình…
Mấy hôm sau tôi có việc phải đi tắc xi, tôi bắt cái tắc xi ngay gần cơ quan. Tan tầm đường đông như hội nên cái thằng cu lái tắc xi tay xăm toàn hình thú vật nó chửi liên mồm:
.
– Đấy “Đéo mẹ” cái con xe đạp điên kia rẽ ngu chưa anh!
– Ôi cái “Đéo mẹ” cái thằng già này nó đi như quay chậm giữa đầu xe anh này! Chạm vào một phát là nhục ngay!
– Úi giời ôi ! Cái “Địt cụ” thằng chó vượt đèn vàng kìa! Sao công an không bắt chết mẹ nó đi anh nhỉ???
.
Chưa hết, chửi trong xe chưa đủ, thằng tắc xi nó còn mở cửa chửi “live” với người đi đường:
.
– “Địt mẹ” con xe thồ kia, mày mới ở quê ra à?
– Cái “Đéo con mẹ,” ông thích chết hả ông già?
– “Địt mẹ” thằng ranh con bố xuống táng chết mẹ mày giờ. Mày tạt đầu xe thế đấy à?
.
Chửi chán, nó quay cửa kính xuống nhổ một bãi nước bọt ra ngoài kệ mẹ người đi phía sau rồi nói:
– Đấy anh xem, dân mình nó chả có tí “đéo” nào gọi là “Ý thức” tham gia giao thông! Em ngày nào cũng chửi khô cả cổ anh ạ! Khạc… choẹt !! (nó lại nhổ phát nữa)… Chúng nó không có cái gọi là cái gì ấy nhỉ??? Em xem “ti-vi” nó vẫn nói mà tự nhiên em quên mẹ nó mất… nó gọi là… à đúng rồi… “Văn hóa giao thông!”
.
Phát điên với cái thằng này, tôi hỏi nó:
.
– Mày lái tắc xi bao lâu rồi em?
– Em ở quê, lên đây làm được 5 năm rồi anh ạ! Nó trả lời.
– Để anh tính cho mày nhé! Trung bình 1 phút mày “Địt, Đéo” một đứa trên đường! Vậy từ hồi mày lái tắc xi đến giờ mày “Địt” hết cái Hà Nội này rồi đấy nhỉ? Vớ vẩn có khi mày “Địt” cả anh rồi cũng nên???
– Em xin lỗi anh! Anh thông cảm cho em chứ ngồi trong xe ức chế lắm anh ạ!
– Thế mày đánh nhau lần nào chưa?
– Chưa anh ơi! Mình chửi cũng tùy từng đối tượng chứ bọn trẻ trâu với thanh niên xăm trổ em chỉ “Chửi thầm!”
– Cái gì? Giờ thanh niên chúng mày có cả cái kiểu “Địt Thầm” cơ à??? Bọn anh ngày xưa chỉ biết “Yêu Thầm” thôi!
– Anh cứ trêu em!…
– Mày chửi thế bao lâu nay mà có thấy dân nó có ý thức hơn không?
– Không anh ạ! Càng ngày càng tệ!
– Để anh kể mày nghe một câu chuyện…
.
Thế là tôi đem chuyện anh cảnh sát giao thông không phạt tôi mà để tôi đi cho nó nghe. Thằng tắc xi “xúc động” lắm. Nó bảo:
.
– Hóa ra cũng có nhiều CSGT tốt anh nhỉ! Em chưa gặp bao giờ!
– Mày nghe anh, đừng chửi làm gì đau đầu mà toàn khách của mày phải nghe! Lần sau cứ mở cửa ra nói với người ta đàng hoàng; làm như vậy người ta sẽ hiểu ra và tự thấy xấu hổ rồi từ đó tham gia giao thông có ý thức hơn. Mày chửi một bà đi xe thồ nhưng có khi bà ấy đang nuôi 3 đứa con nheo nhóc và thằng chồng say rượu ăn bám ở quê với số tiền bán rong đó? Mày hiểu chưa???
.
Thằng tắc xi nó chớp mắt liên hồi, chắc nó xúc động lắm, chắc nó nghĩ đến mẹ nó ở quê… Trong giây phút lắng đọng ấy nó chợt phanh khựng lại… Một bà xe thồ cắt ngang qua đường. Thằng tắc xi giận lắm, nó dừng hẳn xe lại mở bung cửa định chửi… Nhưng nó chợt dừng lại, nó hạ giọng và nói:
.
– Chị ơi, lần sau chị sang đường chị phải quan sát phía sau chị nhé! Chị đi như vậy là khổ cả chị khổ cả em. Mỗi người phải tự ý thức để tham gia giao thông có “Văn Hóa” chị ạ!
.
Chị đi xe thồ dừng xe lại nhìn thằng tắc xi vô cùng ngạc nhiên. Chắc chị không nghĩ nó lại lịch sự như vậy. Chị nhẹ nhàng mỉm cười với chúng tôi và lịch sự trả lời:
.
– “Văn Hóa” cái “Đéo mẹ” mày à!
.
Rồi chị tiếp tục tạt đầu thêm 2 cái ô tô nữa! Chưa hết, đám đông phía sau nhao lên tham gia:
.
– “Địt mẹ” thằng tắc xi này đi nhanh không tắc đường!
– “Địt mẹ” thằng kia bóp còi ít thôi mày mù à???
– Mày chửi ai mù đấy cái “Địt Mẹ mày!!!”
– “Địt Mẹ Mày”… thích đánh nhau à?
– “Địt Mẹ Mày”…
.
Ôi! Cái nền “Văn Hóa Giao Thông Địt Mẹ Mày” sao nó đang phát triển vượt bậc đến như vậy???
.
Nguồn: Hoang Hai Nguyen,
23 tháng 09 năm 2016
Trần Văn Giang (st)