Đâu là nguyên nhân gây nên tình trạng hiểm họa (môi trường) này?
.
Lời giới thiệu của Trần Văn Giang:
“Đừng nghe những gì cộng sản nói. Hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm.” Câu nói ngắn này của TT Nguyễn Văn Thiệu đã mô tả trọn vẹn con người, chính sách và chế độ cộng sản…
Qua thời gian, người cộng sản với bản chất gian xảo, lật lọng, lừa thầy phản bạn càng ngày càng lộ chân tướng từ cách cư xử đến hành động đối với đồng bào Việt Nam ở mọi tầng lớp; đặc biệt nhất là sự đối xử của cs đối với lớp dân đen, nghèo nhất mà cs đã trắng trợn hiếp dâm giữa ban ngày nhiều lần và không ngượng ngùng gọi họ là “thành đồng của cách mang !!!” Họ (dân nghèo) không có một phương tiện hay một vũ khí khả dĩ nào để tự bảo vệ tài sản và sinh mạng của họ và gia đình trước những đòn thù thô bạo của cs…
Dầu gì đi nữa, với biến chuyển chung của thế giới, những ngày cuối cùng của csvn đang kề gần. Cũng vì hiểu như vậy cho nên bè lũ chóp bu cs “ma dzê in Việt nam (?)” (Made In Vietnam?) đang tìm mọi cách, cơ hội và thời giờ để vơ vét tài sản quốc gia rồi tìm đường chuồn nhanh qua các ống cống xây sẵn dẫn tới xứ “tư bản hủ hóa bóc lột”; hay tìm bãi đáp an toàn cũng trên các xứ sở tư bản mà trước đây họ vẫn lớn tiếng gọi là “kẻ thù không đội trời chung !”
Cộng sản dùng một lực lượng “dư lợn viên” hùng hậu rất trơ trẽn, không có bộ phận “xấu hổ” trong người, để lấp liếm và bít lối thông tin từ các trang mạng xã hội lề trái… Thật buồn cười là tất cả những nghi vấn gì người dân đặt trước lời nói và việc làm của lãnh đạo cộng sản đều bị cộng sản lên án là “phản động.”
Không có gì rõ ràng và cụ thể hơn khi chính người cộng sản nhận xét về việc làm của cộng sản. Xin mời quý vị cùng đọc bài viết của ông Đặng Xương Hùng, cựu lãnh sự việt cộng ở Genève, Thụy Sĩ. Những con rận ở trong chăn cộng sản có lẽ biết cái chăn cộng sản rõ hơn chúng ta. Tôi vẫn nghĩ như vậy.
Trần Văn Giang
*
Cái gì phải đến nó sẽ đến.
Cuộc khủng hoảng môi trường hiện nay ở Việt Nam là điều tất yếu, nó không nổ ra vào tháng 4/2016 thì ở một thời điểm nào đó nó vẫn sẽ xảy ra. Ô nhiễm môi trường đang lan tràn rộng khắp trên toàn cõi Việt Nam, từ biển cả đến sông ngòi, từ đồng bằng ngập mặn đến đồi núi không còn rừng, từ thành phố đến nông thôn, thi nhau chặt cây, bê tông hóa gây nên bầu không khí đặc quoánh với thủy ngân và bụi bẩn, đấy là chưa kể đến nạn thức ăn nhiễm độc đe dọa đời sống hàng ngày của mỗi người dân. Khắp nơi đã bắt đầu nghe nhiều tiếng kêu ai oán. Mỗi người dân Việt Nam đều đã nhận thức được rằng không ai được miễn trừ trong tai họa chung này của đất nước.
Vậy câu hỏi đặt ra là ai đã gây ra và đâu là nguyên nhân gây nên tình trạng hiểm họa này cho dân tộc và đất nước Việt Nam?”
Ở mỗi một sự vụ, ta có thể dễ tìm thấy một đối tượng là tác giả. Thí dụ như trong vụ biển chết và cá chết tại Hà Tĩnh, chúng ta có thể luận nhà máy thép Formosa là tác giả của việc xả thải chất độc ra biển gây ra. Chính người phát ngôn của nhà máy đã công nhận đều đó : “Việt Nam muốn chọn cá hay chọn thép ?” Nhưng, ở tất cả các sự vụ gây nên cuộc khủng hoảng toàn diện về môi trường hiện nay, ai cũng có thể nhận thấy rằng không ai khác đó là:
Sự tham lam, đầu óc tăm tối của giới lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam là nguyên nhân trực tiếp; âm mưu hòng tiêu diệt dân tộc Việt Nam của giới cầm quyền Bắc Kinh là nguyên nhân gián tiếp.
1- Sau 71 năm lãnh đạo ở miền Bắc và 41 năm sau thống nhất, đảng cộng sản Việt Nam đã để lại cho thế hệ tương lai con cháu một gia tài “rất ngộ,” như lời thơ của cô giáo Trần thị Lam :
“Rừng đã hết mà biển thì đang chết.
Mỗi đứa trẻ sinh ra gánh nợ nần ông cha để lại.
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu.”
Họ rất biết để tình trạng đất nước như hiện nay lỗi là do họ. Nhưng họ không hề muốn chia sẻ quyền lực, vì họ vẫn còn tham lam, mất hết tình thương đồng loại và nhất là họ còn bị tăm tối bởi những thứ chủ nghĩa không tưởng, ngoại lai.
Điều nguy hiểm họ là tập thể nên không ai chịu nhận trách nhiệm cá nhân. Không phải lỗi của tôi, đó là tâm lý chung của toàn bộ giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay. Nguy hiểm hơn nữa, để duy trì quyền lực họ đã biến người dân thành kẻ thù. Những cá nhân có đầu óc thay đổi đều bị trừng trị, những người dân đứng lên đều bị đàn áp không nương tay.
Bộ Chính trị và trung ương đảng cộng sản Việt Nam dường như là một tập thể tham lam và tăm tối. Ít ai tự vấn lương tâm để thoát khỏi sự tham lam tập thể. Ít ai tự vấn lương tâm để có thể đặt tình thương đồng bào lên trên hết. Tất nhiên, không phải tất cả họ đều tham lam và tăm tối. Thí dụ ông Nguyễn Phú Trọng, ta có thể thấy rõ ràng ông hơi bị tăm tối, nhưng ít thấy ông tham lam. Thí dụ Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh thì không thể coi là tăm tối, nhưng ông bị khóa bởi sự tham lam tập thể. Nhưng Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì quả thật ông là một người có đầy đủ sự tham lam, tăm tối và thủ đoạn.
Nếu các ông là người dân bình thường, sự chỉ trích nêu trên là xấu, nhưng các ông đang nắm vận mệnh của cả một đất nước, cả một dân tộc 90 triệu đồng bào, thì những chỉ trích như vậy thật là đích đáng.
Người phụ nữ trong cuộc biểu tình tại Hà nội ngày 8/5/2016, đã nói với đám công an, an ninh đang ngăn cản:
“Các anh có biết không, họ (giới lãnh đạo) giàu vô biên luôn, họ cho con cái đi học ở Mỹ hết, chỉ còn lại các anh đi ngăn cản chúng tôi thôi, họ sẽ gọi chúng ta là đồ ngu.”
Cảm ơn người phụ nữ này đã nói thay cho đông đảo người dân.
Tại sao họ giàu vô biên? Sự yếu kém trong quản lý dẫn họ đến với những tham lam tột độ trong việc sử dụng quyền lực để giành về quyền lợi tối đa. Những dự án kếch xù bán rẻ đất nước, cho thuê Hà tĩnh với giá rẻ mạt trong những 70 năm (một đời người). Bán rẻ lợi ích của đồng bào, chặt cây để xây đường tàu cho công ty Trung Quốc, xây tượng đài ngàn tỷ, trong khi đó bệnh viện hai ba bệnh nhân một giường nằm…Vân vân và vân vân…
Cô giáo Trần Thị Lam ý thức được rõ ràng nguyên nhân tại sao đất nước mình ngộ, nhưng với một trái tim nhân hậu, cô giáo chỉ dừng lại ở mức hỏi:
“Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu.”
Nhưng cũng chẳng cần phải hỏi lên trời xanh, hãy hỏi thẳng người dân Việt Nam, họ đều có thể trả lời chắc nịch rằng: đảng cộng sản Việt Nam là nguyên nhân trực tiếp gây nên tình trạng đất nước như hiện nay.
2- Đôi lúc ta tự nghĩ, có khi dân tộc mình còn đau khổ hơn dân tộc Khơ-me. Pôn-Pốt đã diệt chủng ba triệu đồng bào mình, nhưng dân tộc Khơ-me chỉ đau một lần, chết một lần, trong một thời gian ngắn. Còn dường như dân tộc Việt Nam đang chết trước khi chết, chết dần dần, từ từ, dai dẳng và sẽ chết cho đến hết. Nói như vậy để ta có sự so sánh dễ hiểu, chứ khó có người dân Việt Nam làm chấp nhận như vậy. Họ sẽ đứng lên nắm lấy vận mệnh của mình. Thật vậy, giờ đây mỗi người dân Việt Nam đã nhận ra được độ trầm trọng của sự kiện cá chết miền Trung. Cái chết đang đe dọa không chừa một ai. Mọi người đã lo ngại cho mình, cho gia đình mình. Cao hơn, có người đã lo ngại cho một sự diệt chủng, sự mất nước.
Hễ ai quan tâm đến vận mệnh đất nước đều không quên lời cảnh báo của ông cố Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch:
“Thời kỳ Bắc thuộc mới đã bắt đầu.”
Lịch sử dân tộc Việt Nam là lịch sử của một cuộc đấu tranh lâu dài chống lại sự lệ thuộc của một nước nhỏ vào một nước lớn láng giềng. Cuốn lịch sử này từ ngàn xưa cho đến khi có đảng cộng sản Việt Nam là một lịch sử vinh quang, hào hùng. Tiếc thay, chủ nghĩa cộng sản ở thấm vào và sinh sôi tại Việt Nam, làm sói mòn tinh thần bất khuất của dân tộc.
Nguy cơ mất nước và diệt chủng dân tộc đang hiện hữu. Giới cầm quyền Bắc kinh chẳng khi nào từ bỏ dã tâm đồng hóa dân tộc Việt Nam. Đây là cơ hội thuận lợi nhất cho họ để thực hiện kế hoạch mà từ ngàn đời nay người Trung Quốc không thể thực hiện được. Một cuộc chiến tranh không dùng súng đạn đang được nhà cầm quyền Trung Quốc thực hiện thắng lợi tại Việt Nam. Họ chỉ cần nắm phần chóp bu trong giới lãnh đạo Việt Nam, thì tất cả mọi thứ nằm trong sự khống chế và ý muốn của họ. Họ đang dùng người Việt Nam giết người Việt Nam, đang dùng đảng cộng sản Việt Nam để giết dân tộc Việt Nam.
Lời cảnh báo của ông Thạch đang trở nên dễ dàng nhận biết hơn bao giờ hết. Tiếc thay toàn bộ giới lãnh đạo Việt Nam hoặc quá tham lam, quá tăm tối hoặc đang quá hèn hạ để giả vờ bỏ qua lời cảnh báo này.
Diệt chủng không phải là một sự kiện mà là một quá trình. Điều mà người Trung Quốc đang thực hiện tại Việt Nam, thông qua sự đồng lõa của giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, dường như có thể coi là một cuộc diệt chủng.
Mầm mống âm mưu xâm chiếm và đồng hóa Việt Nam của giới lãnh đạo Bắc Kinh gặp được mảnh đất phì nhiêu là sự tham lam đến tối mắt, sự yếu kém đến hèn hạ của của giới lãnh đạo Việt Nam, để cuối cùng hậu quả thì toàn bộ nhân dân Việt Nam phải gánh chịu. Ấy vậy nên, khi xảy ra sự kiện cá chết miền Trung 4/2016, mọi công dân Việt Nam cả ở trong lẫn ngoài nước đều uất ức. Họ căm thù giới lãnh đạo Trung Quốc trăm lần, thì oán hận các vị lãnh đạo Việt Nam ngàn lần.Không biết các vị lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam đã nhận ra điều này chưa? Mong lắm các vị hãy quay về với nhân dân mình, dân tộc mình.
Đặng Xương Hùng
Genève, 18/5/2016
*
________________
Bài đọc thêm
Hiểm Họa cộng sản
– Trần Văn Giang
.
Riêng đối với kinh nghiệm sống với chủ nghĩa cộng sản, theo tôi, qua thời gian, đã có một chân lý rõ rệt như ban ngày là:
Chính sách cộng sản là một tai họa vô tiền khoáng hậu đã xẩy đến cho nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử 4000 năm lập quốc.
Nói về tai họa cộng sản không thì có cơ man nào kể cho hết. Tôi thấy không có gì cụ thể và đích thực hơn là đọc lại những nhận xét của chính con người cộng sản.
Sau đây mời quý vị đọc giả đọc một lại nhận định rất cụ thể của ông Boris Yeltsin, cựu đảng viên cao cấp của đảng cộng sản Liên sô, cựu Tổng thống của Cộng hòa Liên sô (sau khi Liên bang Sô viết giải thể đảng cộng sản Liên sô) mà tôi xin mượn ở đây như là một bằng chứng sống:
(nguyên văn)
“Our country has not been lucky. Indeed, it was decided to carry out this Marxist experiment on us – fate pushed us is precisely this direction. Instead of some country in Africa, they began this experiment with us. In the end we proved that there is no place for this idea. It simply pushed us off the path the world’s civilized countries have taken. This is reflected today, when 40 percent of the people are living below the poverty level and, moreover, in constant humiliation when they receive produce upon presentation on ration cards. This is a constant humiliation, a reminder every hour that you are a slave in this country.”
– Boris Yeltsin
(In a speech to a meeting of Democratic Russia, June 1, 1991)
(hết trích)
Trần Văn Giang xin tạm lược dịch là:
“Đất nước của chúng ta thật kém may mắn. Thực ra, đất nước này đã thử nghiệm thuyết cộng sản – và định mệnh đã đưa đẩy đất nước chúng ta vào đúng cái chiều hướng (oan nghiệt) này. Đáng lẽ ra thuyết cộng sản phải được dùng cho các quốc gia (kém mở mang) ở Phi châu (?), thì (ngược lại) nó lại được đem áp dụng cho đất nước của chúng ta. Đến ngày hôm nay, chúng ta đã chứng minh rõ ràng là đất nước chúng ta không bao giờ nên có cái lý thuyết (cộng sản tai hại) này. Thuyết cộng sản đã đẩy chúng ta ra ngoài con đường tiến hóa mà các quốc gia văn minh trên thế giới đang đi. Ngày hôm nay nhìn lại, khi 40 phần trăm dân chúng (Liên sô) đang sống ở mức độ bần cùng, hơn thế nữa, hàng ngày họ đã phải ngửa tay xin nhận tem phiếu (của đảng và nhà nước) cho tất cả các vật dụng (và thực phẩm) trong sự nhục nhã triền miên. Sự nhục nhã vô cùng tận này, nhắc nhở cho chúng ta biết từng giờ từng phút: chúng ta là những nô lệ trong chính đất nước của chúng ta.”
– Boris Yeltsin
(Trích trong diễn văn đọc tại một buổi “mít tinh” của Cộng hòa Liên sô vào ngày 1 tháng 6 năm 1991).
Bây giờ chúng ta chỉ việc thay thế hai chữ “our country,” hay hai chữ “this country,” trong bài diễn văn của Ông Boris Yeltsin bằng hai chữ “Việt Nam,” rồi đọc lại một lần nữa để thấy không còn có gì thích đáng hơn! Sự mô tả và so sánh phải đúng đến 100 phần trăm (Tôi không biết còn có con số chính xác nào lớn hơn 100% hay không?)
Thân mến,
Trần văn Giang