Tôi mất mẹ
.
Không hoảng hốt, không ngạc nhiên giật mình khi nhận được điện thoại của cậu em rể giữa đêm. Chỉ một chút lặng người đi rồi bình tĩnh ngay lại, tôi đã sẵn sàng đón nhận tin này từ lâu nay. Từ Christmas năm ngoái, khi về thăm mẹ. Mẹ đã yếu lắm rồi. Ngay cả đứa con yêu của mẹ, bà cũng lúc nhớ lúc quên.
Phải, tôi đợi từ Christmas năm ngoái. Không giống như những ngày tháng cuả thập niên 1980 tôi đã bao đêm cầu nguyện được đoàn tụ với mẹ, được gặp lại mẹ. Bây giờ đã rõ ràng, không còn hoang mang nữa. Tin tới, tôi có lặng đi vài giây, nghĩ rằng ừ bây giờ mẹ đi thật rồi đây, và thấy bóng dáng mẹ nhoè hẳn vào vô thường, nhưng lòng an nhiên không ảo não nữa, không mong mẹ nữa. Thời nhỏ chưa hiểu biết, tôi buồn, buồn ghê gớm mỗi khi xa mẹ. Bây giờ lớn rồi, 67 tuổi đầu rồi, thấy rõ sanh tử, chia ly là chuyện hẳn nhiên sẽ đến, phải đến, nên tâm hồn an tĩnh lạ thường. Tôi cùng với các em sắp đặt công việc, chuẩn bị hậu sự cho mẹ.
Mẹ ơi mẹ cứ thanh thản ra đi. Con sẽ đọc cho mẹ biến “Tâm Kinh Trí Tuệ Bát Nhã Rộng Lớn,” để mẹ cố gắng nhớ lại, thân này là giả tạm, tứ đại Đất Nước Gió Lửa đủ duyên nên hợp thành. Nay hết duyên thì tan rã, mẹ đừng bám víu vào nó nữa. Thần thức mẹ phải luôn luôn tỉnh thức mà biết rằng mẹ suốt đời khổ đau, thắt lưng buộc bụng nuôi 8 đứa con, thức giấc giữa đêm khi tiếng bom B52 dội về thành phố, vác bao tải gạo muối mè thịt chà bông đi bộ hằng chục cây số đường rừng thăm nuôi con sau năm 75, rồi lại theo con tha phương cầu thực xứ người, chỉ biết vui buồn với hạnh phúc của con, lấy hạnh phúc của con làm hạnh phúc chính mình. Vậy mà đã bao lần tôi trách mẹ, sao cụ nói nhiều thế. Ôi bây giờ tôi mới nhận ra mình là đứa con đại bất hiếu, cúi đầu hối hận, thì mẹ đã qua đời.
Mẹ ơi, mẹ đã trả hết cái nghiệp nặng nề của kiếp làm người rồi. Nay hết duyên ra đi, đừng luyến tiếc gì nữa mẹ nhá. Thân này là thân giả tạm, như manh áo cũ mục, hãy bỏ lại tìm manh áo mới, tìm Pháp phục Như Lai mà mặc, nhẹ lòng theo về cõi Phật. Chuyện con dại cái mang cũng chỉ là không thật. Đã hết duyên rồi đừng níu kéo thương tiếc, thì mới thanh thản mà ra đi. Phước báu cuối đời sẽ đưa mẹ về vui cảnh Phật. Hễ còn níu kéo thương tiếc thì còn lụy mãi vào vòng khổ đau. Nghiệp chướng mẹ hãy rũ sạch, hãy lắng thần thức cho an tịch, buông bỏ hết thảy, đừng đa mang nữa. Mẹ ơi, hãy học hạnh Quán Tự Tại Bồ Tát, lúc nào cũng phải hành trì, tưởng nhớ đến Trí Tuệ Bát Nhã thâm sâu, biết rõ ngũ uẩn đều Không, mới có công năng đưa mẹ thoát hẳn khổ đau, về được bên kia bến bờ giải thoát. Không có gì khác, hay ai khác làm cho mẹ giải thoát được. Mẹ nhớ kỹ điều đó. Còn lại mọi thứ buông bỏ hết. Thứ gì cũng là giả tạm. Chỉ một thứ thật, là cái Trí Huệ Bát Nhã kia thôi. Vì Trí tuệ Bát Nhã mẹ thường tụng đọc, chỉ rõ ra rằng: “chiếu kiến ngũ uẩn giai Không độ nhất thiết khổ ách.” Điều đó mới giúp mẹ vượt qua được mọi khổ đau ách nạn.
Cũng như mọi năm con cái quay quần bên bà chúc thọ, biếu quà; hôm nay vẫn đầy đủ 8 đứa con với 4 dâu 4 rể cháu chắt từ bốn phương trời phủ phục dưới áo quan bà cầu nguyện:
NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT
Tôi chợt thấm thía 4 câu thơ của Thanh Tịnh:
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ
Mất cả một bầu trời
Tôi mất mẹ
Nguyễn Công Danh
(Mùa Xuân California, 2016)
_______________
Câu mở đầu của bản Bát Nhã Tâm Kinh là:
Quán Tự Tại bồ tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách.
Dịch nghĩa là:
Ngài Quán Tự Tại Bồ tát sau khi hành trì sâu vào Pháp Bát nhã Ba la mật đa, Ngài soi thấy năm uẩn đều không, liền vượt qua tất cả khổ ách.
http://phatgiao.org.vn/nghien-cuu/201303/Giai-ma-phan-mo-dau-cua-Bat-Nha-Tam-Kinh-9943/
http://www.budsas.org/uni/u-vbud/vbkin006.htm
http://vanhoaphatgiaoblog.com/phatphap/kien-ngu-uan-giai-khong-do-nhat-thiet-kho-ach.html