Xin bấm vào nút dưới đây để đọc Chủ trương của Nhóm Thân Hữu NNHN
(AUDIO – ĐỌC TRUYỆN) – Bao Năm Giải Phóng Như Thế Này Phải Không Em? – Phóng Viên Nghê Lữ
Có những nỗi xót xa không thể nói thành lời…
Có những nỗi xót xa không thể nói thành lời…
Hotel California – by Vocal Sampling Group (Capella Style / No instruments) *
Dưới chế độ cộng sản, có những nỗi bi thương, xót xa không thể nói ra thành lời.
Bởi tôi không phải người bán thịt, thực ra tôi là một cảnh sát vũ trang không mang sắc phục.
Ôi ! Còn đâu “Vùng trời nào đó anh đã bay qua. Chỉ còn lại đây… rừng núi bao la…” và “tận cùng của nỗi tuyệt vọng.”
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già,
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non.
Báo chí và truyền thông trong thời gian tranh cử, thì phe nào viết theo phe đó. Bầu phiếu cũng vậy, Đảng nào thì bỏ phiếu cho ứng cử viên của đảng đó, khi thấy không hợp ý mình thì không đi bầu, vậy thôi.
Đọ đúc XHCN!
Đảng viên đi trước, làng nước theo sau!
Cán bộ trước hết phải làm mực thước cho người ta bắt chước.
Trước hết người viết không bao giờ quên được việc từ chối sự có mặt của người viết trên đất nước Hoa Kỳ qua câu phát biểu của ông tháng 4 năm 1975:
“Hoa Kỳ không có trách nhiệm di tản một người chứ đừng nói 100.001 người Nam Việt Nam” (The United States has no obligation to evacuate one – or 100.001 South Vietnamese).
Hiển nhiên “Chết” chưa phải là hết… Và “Chết” có phải là sự “Bắt đầu” của một cuộc hành trình mới hay không (?) còn tùy vào lòng tin của mỗi người trong chúng ta.