Tôi Đành Quay Lưng Với Chùa

.

 

                                                 

*

 

 

Tôi không dám đánh giá ai trong đám đông dân Việt là u mê cuồng tín, tôi chỉ khẳng định chắc chắn là Tôi Không U Mê.”

 

 

Trước kia, tôi cũng hay đến chùa, tôi theo Đạo Phật, tôi kính Đức Thích Ca Mâu Ni, tôi còn kính cả Chúa cả Phật… Tôi vãn cảnh chùa để hòa mình vào khung cảnh thanh tịnh, ăn chút cơm chay, cúng một số tiền nhỏ, vậy thôi.

 

 

 

Nhưng từ khi thấy sư sãi giờ đã xa rời cuộc sống tu hành khổ hạnh (không dám nói hoàn toàn) mà họ coi tu hành là nơi kiếm ăn, hưởng lạc. Họ không còn mặc áo vàng vải thô truyền thống, đi chân đất, ăn chay đạm bạc, uống nước vối nữa. Mà thay vào đó là những khuôn mặt láng mượt phồn thực, những bộ quần áo lụa sang trọng màu mỡ gà hay màu thâm máu đỉa, dép da hàng hiệu, đồng hồ Rolex, điện thoại Vertu, xe Camry bạc tỷ, những bữa tiệc xa hoa rượu thịt, đặc biệt có khi còn trai gái trong chùa, cả gái tự cấp và bên ngoài đưa vô.

 

 

Nghe nói tất cả những chùa chiền có giá trị tâm linh cao như Bái Đính, Chùa Hương, Trúc Lâm Yên Tử, Ba Vàng, v..v… đều được giao cho các doanh nghiệp đại gia, có bảo kê của ai đó, nâng cấp mở rộng thành những khu du lịch tâm linh.”  Thực ra các nơi này là những cỗ máy in tiền nuôi lũ đội lốt đầu trọc và quan chức đứng sau.

 

 

 

Chùa Bái Đính cổ kính biến thành Công ty TNHH Chùa Bái Đính hoành tráng rồng gần ngàn “hecta,” giá trị hàng ngàn tỷ đồng.  Công ty mà chẳng sản xuất kinh doanh gì ngoài sự u mê của bá tánh, không có một nhà máy nào hiệu quả bằng.  Thừa thắng xông lên, đại gia xây Bái Đính lại đang xây quần thể chùa Tam Chúc Hà Nam, dự định là lớn nhất thế giới, có cả khu biệt thự, “casino”… thì hết biết.

 

 

Thằng trọc phú rởm đời lại còn đúc tượng đồng (sao không tượng vàng luôn cho nó “máu!”) hình bán thân vợ nó như Phật ngồi nơi chính điện, mà bá tính vẫn sì sụp khấn vái thì quả là hết thuốc chữa.

 

 

 

Chùa Trúc Lâm Yên Tử linh thiêng của Thượng Hoàng Trần Nhân Tông được giao cho sư đại biểu Quốc hội Thích Thanh Quyết trụ trì cùng với chùa Phúc Khánh và một chùa khác ở Hà Nội.  Chùa Yên Tử thì lập “BOT thu tiền bá tánh có công an gác cửa. Chùa Phúc Khánh nổi tiếng với “dịch vụ” cúng sao giải hạn giá 200,000đ, nếu chỉ thiếu 50,000đ chùa cũng không chịu vì chùa lỗ chổng vó (nguyên văn lời Sư Trụ Trì).

 

 

Chùa Hương thì biến thành nơi kinh doanh ô trọc với quán thịt cầy, thịt rừng trên đường vào, có cả thịt mèo giả cầy hương…

 

 

 

Với những chùa như thế thì hỏi tôi có nên đến chùa nữa không?

 

 

Câu trả lời rằng không.  Tôi chính thức quay lưng với chùa.

 

 

Đến đó làm gì khi thấy cảnh quỷ ma đang khuấy động Phật môn? Đến để mang những đồng tiền hiếm hoi mồ hôi nước mắt đi nuôi lũ gian manh lợi dụng kiếm ăn trên đầu bá tánh ư?

 

 

Không, không đời nào!

 

 

Có người bảo rằng ta đến chùa vái là vái cái áo cà sa, tức là vái Phật, không phải vái sư. Tôi lại thấy cái áo được mắc trên cái giákhông xứng đáng là những sư đầu trọc giả danh làm ô uế cửa Phật, nên tôi không vái.

 

 

“Tôi không còn đi chùa, nhưng tôi để Phật ở trong tâm, ở tại nhà tôi.”

 

 

Tâm mình trong sáng, mình sống lương thiện, không tham lam, không hại người… thì mình chẳng cần sám hối, chẳng cần lên chùa dâng lễ cho to, cúng dường cho lớn, “hối lộ” để mong thần Phật xá cho những tội lỗi của mình?

 

 

Mặc ai lên chùa cứ lên, tôi thì chính thức quay lưng!

 

 

Tôi thật tâm xin lỗi những vị sư chân chính, khi đám sâu mọt quá nhiều đã làm hỏng hết nồi canh rồi…!

 

 

 

 

 

Trần Tân

 

 

Trần Văn Giang (ghi lại)

 

Tôi Đành Quay Lưng Với Chùa – Trần Tân

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *