Lá thư của người đàn ông sau 24 giờ ly hôn
*
Hôm qua, tôi đã ly hôn với vợ tôi. Ngay từ khoảnh khắc bước chân ra khỏi tòa án, tôi cảm thấy tràn đầy niềm vui bởi từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ phải nghe người phụ nữ này cằn nhằn nữa. Tôi có thể thản nhiên hút thuốc hoặc đi nhậu tới bến với bạn bè; về nhà không còn phải nhìn thấy khuôn mặt cau có và già nua của cô vợ.
Mặc dù bố mẹ tôi không đồng ý việc ly hôn này, và nói rằng thật đáng thương cho hai đứa trẻ, nhưng tôi đã chịu đựng nhiều năm rồi và không thể tiếp tục được nữa. Đối với các con, quả thật tôi có lỗi, nhưng tôi sẽ đều đặn đóng tiền sinh sống cho chúng hàng tháng, chúng sẽ vẫn yêu tôi và vẫn là con của tôi.
Sau khi ly hôn, tôi hẹn vài người bạn đi uống bia. Họ đều ghen tị khi biết tôi bây giờ rất rảnh rỗi. Giữa buổi nhậu, một trong những người bạn nhận được điện thoại bị vợ gọi về. Vợ anh ta hỏi đến khi nào thì anh ta về nhà? Một anh bạn khác khác cũng vừa nhận được điện thoại từ đứa con. Con hắn nói rằng nó đang đợi bố về để chỉ làm bài tập.
Lúc chưa ly hôn, vợ tôi chắc chắn cũng sẽ gọi điện thoại cho tôi, hỏi vài câu ngớ ngẩn với giọng điệu tức giận. Mỗi lần như vậy tôi chỉ đáp vài câu chiếu lệ rồi gác máy. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã hoàn toàn tự do; sẽ chẳng có ai gọi điện thoại làm phiền; và cũng chẳng có ai nhắn tin giục phải về sớm.
Thật sự, trong một vài giây ở buổi tối hôm đó, tôi có cảm giác là người từng ở bên cạnh mình không còn ở đây nữa. Nhưng ngay sau đó, cảm xúc này bị tôi lãng quên đi. Tôi dự định sẽ uống rượu với bạn bè cả đêm. Nhậu đến 1 giờ sáng tôi gọi “taxi” về. Trời tối mịt, và trong nhà không có một ánh đèn. Tôi vô thức gọi tên “vợ,” và chợt nhận ra mình đã ly hôn rồi. Tôi nằm mệt lử trên giường, khát khô cổ và muốn uống một ly nước; nhưng chẳng có ai rót nước cho. Tôi định đi tắm, nhưng không tìm thấy bộ đồ ngủ của mình ở đâu.
Hôm sau tôi đánh thẳng một giấc đến 10 giờ sáng. Mở mắt ra, tôi thấy căn phòng im vắng một cách kỳ lạ. Không có ai gọi tôi dậy ăn sáng. Tôi đứng dậy và đi vào bếp, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu? và làm cái gì để ăn? Trong tủ lạnh có thịt bò và thịt vịt; nhưng bây giờ không có ai nấu nướng, chế biến giúp tôi. Cuối cùng tôi chọn và nấu một gói mì ăn liền. Không còn ai ngăn cản chuyện ăn “đồ ăn nhanh” không tốt cho sức khỏe nữa. Trong nhà vẫn im vắng, không có một tiếng động nào.
Sau khi ăn no, tôi nằm trên ghế “sofa,” vô tình nhặt được bài làm của con gái thứ hai rơi ở gầm ghế. Tôi mở ra xem mới biết con mình đã học tới lớp 5, phía dưới bài có chữ ký của vợ. Lần đầu tiên tôi biết ra vợ mình đã làm tất cả những việc trong gia đình này.
Mới 24 giờ kể từ khi ly hôn, tôi cảm tưởng đã trải qua một tuần. Đây rõ ràng là nhà của mình, tuy sống ở đây nhưng luôn cảm thấy mọi thứ đều xa lạ. Tôi không thể tìm thấy bộ quần áo muốn mặc, không nhớ cái bấm móng tay nằm ở đâu. Giấy vệ sinh không còn nữa, cũng chẳng biết tìm ở đâu để thay thế. Căn bếp cũng trở nên xa lạ, đã không còn mùi thơm của nấu nướng nữa. Sàn phòng ngủ bụi bẩn nhưng tôi chẳng muốn động tay chân.
Đột nhiên tôi cảm thấy mình đã trở thành “đồ bỏ đi,” chẳng biết làm gì ngoại trừ việc đi làm. Tôi thực sự hối hận, chỉ 24 giờ sau ly hôn, tôi bắt đầu nhớ những ngày tháng bên vợ.
Trước đây, tôi luôn nghĩ làm phụ nữ thật dễ dàng, đàn ông kiếm tiền nuôi gia đình mới khó nhưng giờ tôi mới phát hiện vợ mình không sống dễ dàng chút nào cả. Vợ mình phải làm việc không kém gì chồng với những toàn công việc không tên.
Tôi thấy vợ mình già nhanh chóng. Đôi khi chế nhạo vợ tôi là “bà vợ béo” nhưng không biết lý do vì sao lại như vậy! Đó là vì vợ tôi ăn uống rất đạm bạc và không bao giờ mua các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền, hay chăm chút cho bản thân mình.
Tôi từng không thích vợ mình cằn nhằn, nhưng bây giờ mới hiểu đó là cách làm của người phụ nữ quan tâm tới chồng. Vợ tôi dặn tôi không nên hút thuốc, không dùng điện thoại khi lái xe và không uống quá nhiều rượu vào ban đêm. Có cái nào trong số này không phải vì lợi ích của tôi?
Trên đời này có những thứ không mua được; một món trong đó chính là “thuốc hối hận.” Người ta chỉ thấy quý những thứ gì đó khi chúng đã mất đi. Thật nực cười! Tôi phát hiện ra chính mình thuộc loại người này.
Tôi nhớ khi mới kết hôn, vợ tôi là một cô gái mỏng manh và dịu dàng. Sau này, khi sinh con, nghe cô ấy hét lên đau đớn trong phòng sinh, lúc đó tôi tự nhủ mình phải dành cả cuộc đời để bảo vệ và nâng niu vợ. Nhưng bao năm rồi tôi không cho cô ấy được sống một ngày thoải mái, có khi công việc không suôn sẻ, về đến nhà là tôi trút hết những cái bực bội ở sở làm vào vợ, dẫn đến những vụ cãi vã triền miên…
Tôi thấy trên mạng có câu: “Đàn ông bất tài thường thích quát mắng vợ.” Tôi từng ghét và cực lực phản đối câu nói này. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi thuộc loại quá bất tài, không thể cho vợ và hai đứa con một đời sống hạnh phúc, thoải mái. Đôi khi vợ tôi nói vu vơ là “kiếp sau sẽ không muốn trở thành phụ nữ nữa.” Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao!
Chỉ một ngày sau ly hôn, tôi mới thấy trong gia đình có quá nhiều việc đều do vợ tôi làm. Không phải một ngày hay hai ngày mà là hơn mười năm rồi. Tôi cũng tự hỏi bản thân tôi, ngoài việc đi làm kiếm tiền cho gia đình, mình còn làm được gì nữa hay không?
Tôi không nấu ăn, không giặt quần áo, thậm chí không buồn nhặt đôi vớ bẩn, cũng như chưa bao giờ đi đổ rác hay đem thùng rác ra ngoài cho xe lấy rác lấy đi… Tôi cũng không kèm bài tập cho con cái, và chưa khi nào đưa con đến trường. Ngay cả khi chính bố mẹ tôi bị ốm, vợ tôi cũng là người phải chăm sóc ông bà.
Vợ tôi ăn uống rất đạm bạc và không bao giờ chịu mua những thứ đắt tiền, nhưng lại rất rộng rãi hào phóng với tôi, vì sợ chồng mất mặt bên ngoài. Vợ tôi bận rộn nhất khi gần đến Tết, không chỉ dọn dẹp nhà cửa mà còn chuẩn bị những bữa cơm thịnh soạn.
Và bây giờ, tôi đã ly hôn với vợ tôi.
Tôi từng nghĩ ly hôn nhất định sẽ tìm được người khác tốt hơn, trẻ trung hơn. Nhưng khi soi gương, tôi thấy cái bụng bia nhô cao và mái tóc muối tiêu thưa hói, có lẽ chẳng còn có ai yêu tôi như vợ tôi từng yêu tôi.
“Cuộc đời của một người phụ nữ, kể từ khi kết hôn, đã dành những năm tháng đẹp nhất của mình cho một người đàn ông. Điều một người đàn ông cần làm là bảo vệ, cưng chiều và coi vợ mình như một công chúa nhỏ.”
Bây giờ tôi đã hiểu chân lý này, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Nếu trời cho tôi thêm một cơ hội nữa (!), tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với vợ tôi nữa, và cũng không nói câu “ly hôn” một cách bốc đồng.
Cố Điển Điển
(*Mạng xã hội ngày hôm nay đang ‘nóng’ bởi bức thư của ông đăng trên trang cá nhân của ông ta khi vừa chia tay vợ được 24 giờ).
Trần Văn Giang (ghi lại)
.