Đô Đốc Nguyễn Văn Hiến Đi Tù
.
*
Sau khi nghe toà tuyên án, Chuẩn Tướng Đô Đốc Nguyễn Văn Hiến, Tư lệnh quân chủng Hải Quân quân đội nhân dân, lái xe về nhà để chuẩn bị đồ đạc đi tù.
Vừa vào đến nhà, bà vợ hỏi:
– Mấy cuốn?
Hiến trả lời:
– Bốn.
Bà vợ bảo:
– Thế là may rồi. Tôi chỉ sợ mang tiếng có thằng chồng chết rũ tù.
Hiến cáu:
– Cái lúc tôi đưa tiền cho bà, bà có nói thế không?
Vợ Hiến bảo:
– Chuyện! Ăn thì phải ăn cho khéo chứ. Bao nhiêu thằng ăn mà có đứa nào bị làm sao đâu?
Hiến gằn giọng:
– Chúng nó chưa bị moi ra đấy thôi. Moi ra thì từ thằng Chủ tịch nước trở xuống, thằng nào cũng đáng đi tù hơn tôi.
Uống vội một hớp nước, Hiến dịu giọng:
– Thế bây giờ bà có sửa soạn đồ cho tôi đi tù hay không?
Vợ Hiến đi vào nhà trong lấy ra một cái “va ly” hiệu “Samsonite” mua từ bên Anh. Hiến bảo:
– Đi tù chứ có phải đi du lịch đâu mà kéo cái này. Vào trong trại giam chúng nó cười cho. Thôi kiếm cái “va ly” nào cũ cũ ấy.
Vợ Hiến bảo:
– Nhà này làm gì có đồ cũ. Đứa nào cười thì vả vào mặt nó chứ.
Hiến bâng khuâng:
– Tôi có còn là Đô đốc nữa đâu. Bây giờ tôi là thằng tù hình sự có án. Ở trong đó toàn là “đại bàng” với “đầu gấu“; đang lo không biết có bị đứa nào nó vả vào mặt mình hay không đây.
Hai vợ chồng đang ngồi loay hoay thu xếp ít quần áo và một đống thuốc trị bệnh Trĩ của Hiến cho vào “va ly” thì có khách đến. Khách là một người bạn thân của Hiến từ thời còn học trung học. Đánh trận ở biên giới phía Bắc bị mảnh pháo vạt đi một mảng đầu, “phục viên” về cứ sống khẳng khái, không được kết nạp đảng dù thuộc diện “đối tượng lâu năm.” Sống chật vật với nghề nấu rượu lậu nhưng coi trời bằng vung. Được cái chơi với bạn bè rất tốt, thuỷ chung.
Vừa bước vào nhà, cái miệng người bạn đã oang oang:
– Thằng Hiến, mày giỏi. Mày không khóc ở toà là tao khoái rồi. Tao chỉ lo mày lại giống như mấy thằng khốn nạn kia; ở ngoài thì vênh váo, thượng đội hạ đạp, ăn cho nứt bụng; lúc đứng trước vành móng ngựa thì khóc như con nít. Một điều hai điều “xin lỗi bác Trọng” vung vít, cứ làm như chúng nó tham nhũng tiền túi của bác Trọng chứ không phải tiền thuế của nhân dân.
Hiến ngước nhìn bạn mình ngơ ngác:
– Khóc gì? Đang mừng thấy mẹ đây. Lãnh có 4 cuốn; tao ở tù cao lắm chừng 2 cuốn. Khi về tao cho vợ con qua Mỹ theo diện đầu tư hết. Chừng nửa triệu đô chứ bao nhiêu? Tao có đường giây rồi. Qua bên đó tao chống cộng tới bến cho mày coi. Bao nhiêu cái thối tha của tụi lãnh đạo nhà nước tao sẽ khui ra cho bằng hết.
Người bạn nhìn chằm chằm vào mặt Hiến:
– Tụi mày hành xử như một lũ kẻ cướp với nhau. Mày cũng chẳng tốt lành gì. Đứng đầu quân chủng hải quân mà để giặc Tàu làm loạn ngoài Biển Đông. Sĩ quan cấp cao thì chỉ bận bịu bán đất quốc phòng chia nhau, mặc cho lính tráng phải ra ngồi chợ, bán từng bó rau để “cải thiện” bữa ăn.
Hiến hít một hơi dài, khuôn mặt xanh mét, mái tóc nhuộm chẻ bảy ba rịn những giọt mồ hôi:
– Mẹ chúng nó! Chẳng làm gì được đâu. Chỗ bạn bè tao mới nói. Chúng nó bán hết biển đảo rồi. Mà bán sỉ chứ không bán lẻ nhá. Biết rõ được điều này nên hàng tướng lãnh bọn tao bây giờ thằng nào như thằng nấy; đếch thằng nào còn ôm lấy lý tưởng, chỉ chăm bẵm kiếm tiền lo cho bản thân thôi.
Người bạn nói:
– Tính cả mày thì giờ này cũng gần 2 chục tướng ngồi tù rồi. Thật không có quốc gia nào mà tướng lãnh đi tù nhiều như ở cái đất nước “tự lo hạnh phúc” này. Nhưng chắc tụi mày vào đó thì cũng làm vua tù thôi…
Câu nói vô tình của người bạn đã chạm vào nỗi lo ngay ngáy thầm kín của Hiến. Hiến lắc đầu:
– Không đâu… Bà xã tao có đi hỏi thăm mấy người bạn có chồng đi tù rối. Họ nói bây giờ tai to mặt lớn, bộ trưởng với lại tướng tá kéo nhau vào tù nhiều quá, không được ở phòng riêng nữa đâu. Con vợ của thằng Tướng Hoá còn kể tù đại gia năm bảy người chung một phòng, cứ cãi nhau đánh nhau đến nỗi quản giáo phải cho mấy thằng tù nghèo vào ở chung để có người can. Bà ấy còn kể thằng Bộ trưởng Trương Minh Tuấn 2 lần bị tù “đại bàng” đánh lén đến rách cả mắt về cái tội lúc còn là bộ trưởng viết sách dạy đạo đức, mang vào trại giam bắt chúng nó học, bây giờ chúng nó ghét.
Người bạn nghe vậy ái ngại nhìn bạn mình, Hiến né tránh cái nhìn ấy bằng cách cụp mắt xuống, chực khóc…!
Đúng lúc ấy, gia đình đứa con gái ập tới. Đứa cháu ngoại 8 tuổi của Hiến tung tăng nhảy lò cò vào nhà trước, thấy cảnh sắp xếp “va ly” liền reo lên:
– A ông ngoại chuẩn bị đồ đạc hành quân ra mặt trận đấy hả ông?
Hiến không trả lời, cúi mặt xuống thấp hơn nữa, và từ bờ mi của Hiến, hai giọt nước mắt nhục nhã lăn nhanh xuống má.
Loc Duong
Trần Văn Giang (ghi lại)