Ngày nay, mỗi khi nghe một người Trung Hoa chào ai: “Ăn cơm chưa?” tôi bâng khuâng nhớ lại mối tình yêu đầu và nao nao buồn mối tình thương đầu của tôi.
Xưa Kia Bà Cũng Rạng Ngời Như Con – Trần Văn Giang (ghi lại)
Ngày xưa bà cũng như con…
Nọc Độc Từ Khổng Tử – Vien Huynh
Nói thật là tại vì người Việt Nam mình quá ngu (xin lỗi, đó là sự thật), nên mới tôn thờ cái thứ triết lý phản khoa học này…
Lá Thư Hà Nội Của Một Ông Tây – Trần Văn Giang (ghi lại)
Thế giới của chúng ta rộng lớn và kỳ lạ, và Hà Nội có cả hai đặc tính đó, đã vậy còn kỳ lạ và rộng lớn một cách vẻ vang.
Bùi Giáng, Thơ Tiên Hay Thơ Điên? – Nguyễn Ngọc Chính
Ông điên từ một lần đầu
Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau
Tuyệt mù biển cạn sông sâu
Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ
“Xứ Đông Dương” (Hồi ký của Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer) – Trần Văn Giang (Hiệu đính)
Người An Nam chắc chắn là tộc người ưu trội so với các dân tộc xung quanh. Người Cao Miên, Ai Lao và Xiêm La đều không thể chống lại được họ. Không một dân tộc nào trong Đế quốc các xứ Ấn Độ có những phẩm chất như họ.