Quốc thể cho ai?
.
Lời giới thiệu:
Mời đọc một bài về người Bắc Kỳ vượt biên trong thùng (Thật đau xót !!!). Tôi chắc không ai nén nổi nỗi ngậm ngùi và thấy như đang “ôn lại” cái thảm cảnh của người Việt miền Nam sau khi quân ăn cướp Bắc Cộng tràn vô sau 30 tháng 4 năm 1975.
Hoá ra ngay những kẻ mà chúng ta cứ tưởng là “tâm phúc” của giặc Cộng – như dân quê vùng Thanh Nghệ Tĩnh của bác Hù – nay cũng là nạn nhân của quân ăn cướp cộng sản.
Có điều những nạn nhân này có nhiều cái “KHÁC” với VNCH chúng ta. Dù họ có “khác” nhưng xét cho cùng, họ cùng là nạn nhân bi thảm của một chế độ thô bỉ nhất hành tinh.
Ai tai!
*
“Chẳng kẻ thù nào ngăn nổi bước ta đi …” (lời một bài nhạc đỏ đang được hát vang lừng trong nước) Nhưng mà đi đâu? Mang theo hành trang gì?
Đã từng đi theo kiểu “Sinh Bắc Tử Nam,” cũng từng vác vai AK , B40, gạo Trung cộng… Hơn 20 năm hăm hở đi vào chỗ chết, đi giật mìn, đào đường, phá cầu, đốt chợ, bắn giết dân lành bằng súng đạn “nước ngoài!”
Hôm nay lại hăm hở ra đi, hành trang thay vì là súng AK, B40… lại được trang bị bằng tinh thần “trồng cần sa,” “làm móng (?),’ “ở đợ (osin),” làm cô dâu (?),” làm điếm…” Miễn sao kiếm được nhiều tiền, ngay cả việc cần phải giết nhau, giết đồng đội, giết người !
Ôi ! Sao lại có những kẻ luôn hăm hở ra đi… để gây tai họa cho nước khác, đem tệ nạn đến cho nước người? Nếu họ đi để quảng bá văn minh văn hóa Việt; hay gieo trồng điều tốt lành cho nhân loại thì bỉ nhân cũng xin thành khẩn chúc họ đi nhanh và đi thật nhiều, đi cho “chân cứng đá mềm.” (cũng là lời nhạc đỏ?!) Nhưng trái ngược lại, họ ra đi để sống chui, sống nhủi như ma quỷ sợ ánh sáng; đi để sống kiếp chuột bọ trong lỗ chui, trong thùng chở hàng… sống kiếp “người rơm!” thì có ai ở đâu đó rảnh để “ngăn nổi bước chân ta!”
Gieo rắc tệ nạn trên đất nước người? Nếu có liêm sỉ, họ nên ở lại và chết tại nơi họ sinh ra. Đừng xuất cảng hạt giống xấu từ Bắc vô Nam; rồi nay từ Bắc tới mọi nước, khắp thế giới !!!
Vài lời thô thiển.
Trần Văn Giang
*
1. Thi thoảng nhìn tấm khăn len trên vai người con gái Việt ở miền Nga giá buốt, nghe một điệu hát quê hương bên ánh lửa xứ Lào, lòng tôi rức lên một cảm xúc hỗn mang.
Tôi vui vì đồng bào tôi tìm được một nơi cho họ một cuộc sống khác. Tôi cũng buồn, trong mắt của những người viễn xứ luôn có điều gì đó buồn bã, tiếc nuối.
Bạn tôi ở Úc, lấy vợ Việt. Vợ 17 tuổi làm lễ rồi đợi đủ tuổi làm đăng ký. Đợi thêm vài năm để vượt qua các cuộc sát hạch của xứ bạn. Họ kiểm tra cả những tấm hình trước kết hôn để chắc rằng họ không đính hôn giả.
Anh tôi sang Úc tìm đường cho các con mai này. Anh làm công việc cắt thịt, làm cả hai ca, là một điều cấm. Ngày làm đêm ngủ, bàn tay bấy máu. Anh live stream về cho chị, hai người tươm nước mắt…
Những người quen tôi những tháng đi về để giữ điều kiện nhập tịch. Họ bảo cô đơn và lạnh lẽo, buồn lắm nhưng vì con.
2. Úc, Mỹ Canada… với những chính sách nhập cư hà khắc, không còn là “thiên đường” của người Việt. Nó chỉ còn rộng cửa với người giàu. Mỗi năm tầm 9 tỷ đô ra nước ngoài, theo các chuyên gia. Và trong số những người giàu đó, chắc rằng không ít quan chức.
Thiên đường thứ hai của người Việt hiện tại hầu hết là Đông Âu, để lưu lại được vào Nhật, Hàn cực khó. Mẹ bạn tôi ở Nga bao nhiêu năm, đến khi xế bóng muốn về quê nhưng hai bàn tay trắng. May mắn sao bạn tôi có chút công danh như ý, đón mẹ về.
Nước Lào đang là lựa chọn mới nổi. Người miền Trung sang bên đó làm gỗ, làm ve chai. Mấy lúc nhàn rỗi lại về. Họ dắt díu nhau đi tìm đất sống. Nước Lào hiền dịu cưu mang rất nhiều người con quê tôi.
Ly hương là lựa chọn nghiệt ngã. Càng nghiệt ngã hơn cho những con người “sống chui” nơi đất khách. Nép mình trong phòng sợ hãi. Chờ siêu thị hết giờ để lấy thịt hết hạn, ăn nội tạng mà người ta không ăn…
3. Tôi không cổ suý đồng bào tôi ra đi. Nhưng tôi lấy gì để níu họ ở lại? Tôi nhìn vào thực tế đắng cay: Ai cũng muốn ra đi. Tài năng chất xám ra đi, người giàu có ra đi, tôi chưa bao giờ trách họ.
Tôi trách quốc gia. Một quốc gia để công dân của mình không có đất sống, phải ngậm đắng ra đi lựa chọn cuối cùng. Quốc gia mà đến y tế và giáo dục người ta cũng tìm đường tị nạn. Đến cả việc dồn dân đô thị cũng không còn đất cho người nữa rồi.
Tôi trách quan chức. Họ cũng là những kẻ ra đi. Nhưng là đi trong nhung gấm. Tài sản ở nước ngoài, con cái ở nước ngoài. Tiền đó ở đâu? Chắc chắn là góp lại từ những mảnh đời của nhân dân tôi lam lũ.
Nhân dân đánh bạc với cuộc đời cũng chỉ để mong chắt mót một chút của cải từ viễn xứ mang về quê hương, cho mình và cho người xung quanh mình. Họ có thể sai nhưng có gì đáng tội?
So với quan chức vơ vét quê hương để mang đi vương giả đầm ấm ở thiên đường, ai mới là tội phạm?
Quốc gia rừng vàng biển bạc đã không nuôi nổi những công dân lương thiện. Để họ phải vượt sóng xé trời tìm nơi khác. Quốc gia ấy lấy tư cách gì đòi hỏi nhân dân giữ gìn quốc thể?
Quan chức ăn là mặc lượt đu bám những chuyến xuất ngoại. Quan chức mang cả vợ con bằng tiền của nhân dân đi du lịch “shopping” có nghĩ đến quốc thể hay không?
“Đừng nói về quốc thể. Khi quốc thể của các người là miếng ‘bít tết’ vào mỗi buổi sáng, còn quốc thể của nhân dân là tô cơm hẩm cuối chiều !”
FB Nguyễn Tiến Tường
Nguồn: https://baotiengdan.com/2018/12/29/quoc-the-cho-ai/
Trần Văn Giang (st)