Tờ Chúc Thư Trên Ngọn Đỉnh Trời
.
Lời giới thiệu:
Kính thưa quý độc giả,
Nếu một mai chẳng đặng đừng, đành phải từ giã cõi đời ô trọc này, xin đề nghị quý vị nên trăn trối một cách rất ư là thật và thấm thía như kiểu của bà Chằng Lửa thứ thiệt; hay một ông chồng cao tay ấn dưới đây… Chứ đừng viết chúc thư loại thường tình; đừng tịch một ngày như mọi ngày vậy. Chán chết!
TVG.
*
Tờ Chúc Thư
Trích Chúc Thư của bà vợ chằng ăn trăn quấn để lại cho ông chồng
“… Em cấm anh không được cho con mẹ T. đến nhà quàn. Em ghét cái mặt nó không chịu được. Nó mà dẫn xác đến, em trợn mắt lè lưỡi ra là nó đứng tim, nó chết ngay tại chỗ cho coi.
Ðám tang xong thì anh phải bán nhà đi khỏi cái xóm mình đang ở. Em không muốn anh tiếp tục sống cạnh nhà con mẹ B. nữa. Em thấy nó gian xảo lắm. Nó thấy em đi qua là nó nhổ nước miếng xuống đất rồi quay ngoắt vào nhà; mà nó thấy anh thì nó lại cười ngỏn ngoẻn nhe răng ngựa ra trong khi em thì có làm gì nó đâu (?)
Sau ba năm, anh muốn lấy ai thì lấy, em không cấm, nhưng anh không được lấy con mẹ N., con mẹ L., con mẹ C. Anh mà lấy một trong mấy con mẹ này thì em hiện hồn về em bóp cổ anh, em xé xác mấy con voi dầy ngựa xéo này ra chứ đừng có mà trêu ngươi em.
Quần áo của em, anh đem cho “Salvation Army” hết. Cấm anh không được cho mấy con chằng ăn trăn quấn ấy đụng tới. Nữ trang thì đeo hết cho em rồi hãy chôn. Cái hộp bánh “bích qui” em cất trong “garage,” dưới mấy thùng bột giặt, bọc bằng bao “plastic” thì mang đốt đi cho em. Cấm anh không được mở ra coi. Anh mà không nghe lời em, đêm em hiện về em lấy dây điện em xiết cổ anh. Trong ấy chỉ có đống hình và thư của mấy con đ~ bạn cũ anh thôi. Anh không cần phải xem lại nữa làm quái gì. Ảnh chúng nó đã bị em vẽ râu và chọc mắt rồi thì xem làm gì nữa hở? Luôn cả quyển sổ điện thoại mà anh tưởng mất, đi kiếm cả tháng không ra hồi đó nữa. Chúng nó ở trong đó hết. Hơn nữa, mấy con đ~ ngựa ấy cũng đâu còn ở những số điện thoại cũ nữa mà kiếm. Bây giờ em đã ra đi, anh muốn làm gì với những đứa khác thì làm, em không biết thì không sao, nhưng cấm anh không được lạng quạng trở lại với mấy con đ~ ngựa kia. Em nghĩ tới chúng nó mà vẫn còn lộn ruột. Có đứa dám gọi em là “Sư tử Hà đông” trong thư viết cho anh mà em bắt được. Chúng nó hỗn như thế sao chịu được.
Anh phải nghe lời em: Mỗi chủ nhật phải ra thăm mộ em, đi một mình, không được hẹn hò đứa nào trong ngày hôm ấy. Có đi chơi với con nào thì cấm không được đeo mấy cái “ca-vát” em mua cho, mấy cái sơ mi, giầy, áo “jacket” em chọn cho anh hồi em còn sống. Em thiêng lắm, nói cho anh biết trước.
Ðừng có chọc em cho em điên tiết lên, nghe chửa…”
*
Lời Trăn Trối
Lời trối trăn dặn vợ trước khi “tịch” của một dân chơi cầu 3 cẳng thứ thiệt
“Mình, cuộc đời ta rồi phải đến lúc ra đi. Nếu anh thăng sớm, em hãy nhớ những lời dặn dò này:
1- Đừng gào, đừng khóc đừng kêu la níu anh lại.
Cứ bình thản ngồi xem TV như mọi khi anh đang rửa chén với giặt đồ, nấu cơm, hút bụi, cắt cỏ trồng cây, cạo tuyết, quét lá, chùi sàn nhà, thông cầu tiêu nghẹt nước.
2- Đừng cúng đừng kiếng, đừng khui bia.
Vì dù sống hay chết anh cũng có biệt tài uống lén. Chuyện em có khui bia xét ra cũng chẳng cần thiết.
3- Đừng xếp quần, đừng ủi áo, đừng giặt khăn. Ngày này qua tháng nọ, anh chỉ có một bộ với cái khăn quàng cổ lúc ra đi lẫn lúc về.
4- Đừng mời mọc, đừng réo, đừng kêu bạn bè anh qua thăm viếng. Phải hiểu nỗi kẹt là họ còn nhiều việc nhà phải làm như anh, khi còn sống.
5- Lần kế chót (chưa phải là cuối cùng!): Nhớ đốt anh ra thành tro để anh khỏi bị giật mình quày lại.
“Mình, cuộc tình ta cũng có lúc phải chia xa. Nếu anh ‘tịch’ sớm, em hãy nhớ những điều này:
1- Nên tái giá cái rụp để đở đần tay chân.
Ráng lấy cho được thằng Phúc vì nó là thằng bạn mà anh ghét nhất. Nào giờ nó cứ gáy là đời nó sướng, có phúc. Vào tay em thì cho nó thấy bà nó luôn. Nó sẽ biết thế nào là bất hạnh, là địa ngục há em yêu?
Hoặc chọn thằng Hiền, nó nhỏ nhẹ dễ bảo dễ rầy dễ la. Em không bị khan tiếng. Nhưng chớ chọn thằng Vũ. Thằng chó này có võ. Cỡ em, cứ cái kiểu đỏng đà đỏng đảnh của em chắc không bầm mắt trái thì cũng sưng con mắt phải; tội nghiệp em con mắt nhung huyền.
2- Nếu em có nấu món phở Bắc thì phải mời cho bằng được thằng Hãn.
Lóng rầy anh nó cứ biếng nhác việc uống… nước, sợ nước. Ăn phở của em nấu xong thì trăm phần trăm nó phải đút đầu vào trong vại nước mưa mà tu hùng hục.
3- Còn nếu nấu cơm nếp với lạp xưởng và tôm khô thì nhớ mời anh Xung. Ảnh “răng pho ren” (“for rent” hết răng) rồi nhưng gặp cơm, xôi em cứ nấu sượng, ảnh hổng nhai trệu trạo anh cùi luôn.
4- Và món chả giò em cuốn cục nhỏ, cục to, cục bể bụng, cục mập thù lù muốn cho ai thì cho. Anh viết cũng mệt lử hết hơi rồi.
5- Cũng là hàng cuối, em cứ thoải mái tiếp tục ca “karaoke” thế nào thằng láng giềng cuối cùng cũng dọn đi ngay trong tháng.
Người một thuở của em.
Khuyết danh
Trần Văn Giang (sưu tầm)