So sánh vài tiêu chuẩn ở Việt Nam và ở Hoa kỳ (?)
.
Lời giới thiệu:
Xin đừng vì tự ái dân tộc. Hãy bình tĩnh đọc những so sánh của bài viết này để xem có học hỏi được gì qua sự khác biệt.
Ý Nghĩa của Cuộc Đời Qua sự So Sánh
Khỏe không phải là nhấc lên Mạnh, mà là để Nhẹ xuống.
Kính không phải là đối với Trên, mà là xử với Dưới.
Đẹp không phải là Thu Hút người vào, mà là Giữ người ở lại.
Xấu không phải là tại gương mặt, mà ở tại Cách sống.
Khéo không phải là tạo điều To, mà là làm tốt điều Nhỏ.
Hay không phải là Ngạc nhiên, mà là sự Thú vị.
Buồn không phải là Bên ngoài, mà là ẩn Bên trong.
Mười nghịch lý thời đại
1/- Ngày nay ta có nhà cửa to hơn, nhưng gia đình bé lại.
2/- Bây giờ là thời “thức ăn nhanh,” nhưng tiêu hóa chậm.
3/- Ta có nhiều hiểu biết hơn, nhưng kém xử sự.
4/- Thân xác to hơn, nhưng tâm hồn nhỏ lại.
5/- Ta có nội thất cao cấp, nhưng đạo đức thấp tè.
6/- Ta lên Cung trăng và trở lại, nhưng ngại băng qua đường thăm hàng xóm.
7/- Chúng ta quá vô tư và quá ít cười.
8/- Nhà cửa khang trang hơn, nhưng nhiều tổ ấm tan vỡ.
9/- Ta học kiếm sống, nhưng không có cuộc sống.
10/- Ta bận lo nhiều về số lượng, nhưng ít về chất lượng.
Sự Khác Biệt “Ở Việt Nam” và “Ở Mỹ”
Ở Việt Nam: Người nghèo ăn rau, người giàu ăn thịt.
Ở Mỹ: Ngược lại.
Ở Việt Nam: Người nghèo ở trên núi, vùng xa thành phố.
Ở Mỹ: Ngược lại.
Ở Việt Nam: Người nghèo đeo nữ trang giả. Người giàu đeo đồ thiệt.
Ở Mỹ: Ngược lại.
Ở Việt Nam: (Phi Châu, cùng các nước nghèo Á Châu khác) nhiều người chết vì thiếu ăn. Người giàu to béo; người nghèo gầy gò (thiếu ăn).
Ở Mỹ: Nhiều người chết (sớm) vì ăn nhiều. Người giàu ăn uống kỹ lưỡng nên ít béo; người nghèo ăn uống nhiều thực phẩm dinh đưỡng kém (cao đường và cao mỡ) cho nên béo phì.
Ở Việt Nam: Khen đẹp, không chịu.
Ở Mỹ: Khen đẹp, Thank You!
Ở Mỹ : Lady first!
Ở Việt Nam: Ngược lại.
Ở Việt Nam : Phụ nữ lớn tuổi, độc thân, vẫn thành “Bà.”
Ở Mỹ : Phụ nữ độc thân, đến 99 tuổi vẫn phải gọi “Miss” “Cô.”
Ở Việt Nam : Trẻ nhỏ nói nhiều, đưa ý kiến này nọ, dễ làm phiền lòng người lớn.
Ở Mỹ : Đổi xử với trẻ nhỏ, người lớn vẫn lắng nghe, để xem trẻ nhỏ muốn gì.
Ở Việt Nam : Ly dị thiệt thòi cho đàn bà (về tài chánh).
Ở Mỹ : Ngược lại, khi ly dị đàn ông lại rất thiệt thòi; đôi khi mất hết cả.
Ở Mỹ : Sau xe hơi có thể gắn bảng viết là “Hạ bệ TT Clinton (Impeach Clinton),” hay “Tôi không thích Tổng thống Obama…” Cảnh sát không hề quan tâm.
Ở Việt Nam : Mới nghĩ tới (Tổng Lú) thôi, đã sợ phải vô làm việc với công an rồi.
Ở Mỹ : Luật pháp bảo vệ người dân.
Ở Việt Nam : Đồng tiền làm ra luật pháp (luật pháp bảo vệ người có tiền).
Ở Mỹ : Những dịp mùa lễ, Holidays, luôn luôn có quảng cáo bán đại hạ giá mọi thứ, thực phẩm, làm phước thiện nhiều hơn, giúp dân nghèo hưởng, chung vui.
Ở Việt Nam : Chỉ chờ dịp lễ lạc, giá cả hàng hóa đua nhau tăng lên cao vọt, dân nghèo, càng buồn, càng khổ.
Ở Việt Nam : Vợ là giám đốc ngân hàng và kiêm luôn nhân viên kế toán.
Ở Mỹ : Vợ chồng giữ 50-50 – Tiền ai nấy giữ (?)
Ở Việt Nam : Sau lễ cưới cô dâu không bị mất tên Họ.
Ở Mỹ : Sau lễ cưới, theo luật chung qui định, phải đổi theo Họ của chồng – ngoại trừ khi cô dâu không muốn như vậy.
Ở Việt Nam : Bệnh nhân sợ Bác sĩ.
Ở Mỹ : Bác sĩ sợ bệnh nhân thưa ra tòa vì không thiếu khả năng hay không có lương tâm nghề nghiệp. Bác sĩ có thể bị cấm hành nghề và tù tội.
Ở Việt Nam : Gặp con nít hàng xóm, có thể ẵm bồng, hôn, nựng.
Ở Mỹ : Gặp trẻ con nói chung phải tránh, không nên đụng chạm. Nếu quên, có thể bị tù như chơi!
Ở Việt Nam : Ăn thịt chó thì không sao.
Ở Mỹ : Nếu bị bắt vì ăn thịt chó thì ở tù mệt nghỉ.
Ở Việt Nam : Hỏi tuổi phụ nữ không sao.
Ở Mỹ : Hỏi tuổi phụ nữ coi chừng bị phang guốc vô mặt.
Ở Việt Nam : Có thể tự nhiên mặc đồ bộ ra đường.
Ở Mỹ : Chỉ mặc đồ bộ lúc đi ngủ. Mặc “đồ ngủ” ra ngoài đường người ta tưởng mình điên! (nhưng nếu mặc “bikini” ra đường thì được!)
Ở Việt Nam : Đôi bạn nam hoặc nữ có thể nắm tay bát bộ.
Ở Mỹ : Chỉ nắm tay nhau đi ngoài đường nếu là bồ bịch.
Ở Việt Nam : Có thể vừa ăn vừa nói.
Ở Mỹ : Không nên làm như vậy!
Ở Việt Nam : Vợ ở nhà giữ con cho chồng đi chơi với bạn bè.
Ở Mỹ : Thì ngược lại.
Ở Việt Nam: Đàn bà rửa chén.
Ở Mỹ : (Phần lớn) Ngược lại.
Ở Việt Nam : Ăn lẹ, đi chậm, hôn lén, tè công khai!
Ở Mỹ : Ăn chậm, đi lẹ, hôn công khai, tè lén.
Ở Việt Nam : Họp bàn thì “nhất trí.” Họp xong mới bắt đầu tranh luận, lúc làm việc thì mỗi người mỗi ý!
Ở Mỹ : Họp bàn thì tranh luận. Họp xong thì “thống nhất” ý kiến, làm việc thì “nhất trí.”
Ở Việt Nam : Luôn luôn thấy khẩu hiệu (?) “Dân giàu, Nước mạnh.”
Ở Mỹ : Không cần khẩu hiệu, hay băng rôn nhưng “Nước mạnh, Dân giàu” như thường.
Ở Việt Nam : Đảng cử, Dân bầu, kết quả đắc cử trên 95.5 % số phiếu.
Ở Mỹ : Ứng cử viên tự do, không nhất thiết phải qua đảng, trên 50% số phiếu là đã quá thành công.
Ở Việt Nam : Không có (con số) thất nghiệp vì không bao giờ người thất nghiệp được bồi thường để sinh sống.
Ở Mỹ : Có thất nghiệp vì được chính phủ trợ cấp, bồi thường và có thống kê rõ ràng.
Ở Việt Nam : Chính phủ, Bộ, Ngành trung ương hay địa phương, quân đội, công an đều làm kinh tế, thương mại.
Ở Mỹ : Hoàn toàn tuyệt đối cấm để không có dịp được lợi dụng quyền hành.
Ở Việt Nam : Xã Hội Chủ Nghĩa (XHCN) nhưng an sinh xã hội không có.
Ở Mỹ : Không có XHCN nhưng an sinh xã hội đứng hàng đầu của Thế Giới.
Trần Văn Giang (sưu tầm)
Nguồn: Saigon Echo