Danh ngôn thời Xuân Thu

.

 KhongTu

 

BÙI-HÀNH-KIỆM

  • Kẻ sĩ cần nhất khí độ phải cho to, kiến thức phải cho rộng.

 

CHIẾN-QUỐC SÁCH

  • Không biết mà nói là ngu, biết mà không nói là hiểm.

 

CHU-HI

  • Cách trị nhà cốt ở hoà thuận, cách mưu sinh cốt ở siêng năng.

 

CỔ NGỮ

  • Việc tốt nhất ở thế gian không gì bằng cứu người nguy cấp; thương kẻ khốn cùng.

 

CÔNG-NGHI

  • Không lấy bậy của ai là giầu; Không bị nhục với ai là sáng.

 

ĐÀM-TỬ

  • Kẻ xa xỉ thì giầu mà vẫn không đủ; người kiệm ước thì nghèo mà tiêu vẫn có thừa.

 

DỊCH KINH

  • Người hay ít nói, người nông nỗi nhiều lời.

 

GIA NGỮ

  • Chớ nói nhiều, nói nhiều lỗi nhiều.
  • Quân tử nói bằng việc làm, tiểu nhân nói bằng ngọn lưỡi.

 

HÁN THƯ

  • Muốn cho người không nghe chẳng gì bằng đừng nói, muốn cho người không biết chẳng gì bằng đừng làm.

 

HẬU HÁN THƯ

  • Nền không chắc mà tường không cao thì sự bại hoại nằm sẵn ở đó.

 

HỨA HÀNH

  • Tâm không bình an, khí không hoà nhã thì lời nói hay lầm lỗi.

 

KHỔNG TỬ

  • Dở nhất trong cái đạo xử thế là không thấy cái lỗi của mình.
  • Hiếu thảo là nguồn gốc của đạo đức.
  • Kẻ sĩ không lo người đời chẳng biết mình mà chỉ sợ mình bất tài thôi.
  • Không oán trời, không trách người là quân tử.
  • Người khôn ngoan hỏi nguyên do lầm lỗi ở bản thân, kẻ dại khờ hỏi nguyên do ở người khác.
  • Người quân tử cầu ở mình, kẻ tiểu nhân cầu ở người.
  • Thấy người hay nghĩ sao cho bằng, thấy người dở tự xét mình có dở.

 

KINH-VIÊN TIỂU-NGỮ

  • Kẻ có tính hay nghi ngờ đừng chớ cùng họ lo toan việc lớn.

 

LÃ KHÔN

  • Để tâm nghiền ngẫm mãi thì lẽ gì mà không nghĩ ra, kiên gan bền chí mãi thì việc gì mà làm chẳng nổi.
  • Việc làm nên trước mọi người, câu nói nên sau mọi người.

 

LÃ-TƯ-PHÚC

  • Có học vấn mà không có đạo đức là người ác, có đạo đức mà không có học vấn là người quê.

 

LÃO TỬ

  • Biết đủ trong cái đủ của mình thì luôn luôn đủ.
  • Biết người là trí, biết mình là sáng.
  • Không có lỗi nào to bằng ham muốn; Không có tai hoạ nào to bằng không biết đủ.
  • Lo thắng người thì loạn; Lo thắng mình thì bình.
  • Lời thành thật thì không đẹp; Lời đẹp thì không thành thật.

 

LỄ KÝ

  • Sa chân thì chết đuối, sảy miệng thì chết oan.

 

LUẬN HÀNH

  • Người quân tử chẳng sợ cọp mà chỉ sợ miệng kẻ gièm pha.

 

LUẬN NGỮ

  • Người quyền thế chỉ biết hùng dũng mà không biết nghĩa thì làm loạn.
  • Người thường dân chỉ biết hùng dũng mà không biết nghiã thì trộm cướp.

 

LỤC TÀI-TỬ

  • Nuốt được cái cay đắng trong cái cay đắng mới làm được hạng người trên loài người.

 

LỤC-THẾ-NGHI

  • Làm việc vô ích để cầu phúc không bằng làm việc có ích để cứu người.

 

LÝ-TIÊU-VIỄN

  • Xử những việc khó xử càng nên khoan dung ; Xử với người khó xử càng nên trung hậu ; Xử thời buổi khó khăn càng nên tự nhiên như vô tâm.

 

MẠNH TỬ

  • Đối với kẻ tự hại thân dầu nói cũng bằng thừa. Đối với kẻ tự liều thân dầu giúp cũng vô ích.
  • Kẻ sĩ mà còn quyến luyến sự yên vui thuận tiện cho xác thịt thì tâm lụy chí hèn không đáng được gọi là kẻ sĩ.
  • Nghiã nhân là ngọn đuốc soi đường cho thiên hạ.
  • Ngu thì người ta khinh, khôn thì người ta ghét; Khôn mà làm như ngu mới thật là khôn.
  • Người ta chẳng chịu làm điều dở về sau mới có thể làm được điều hay.
  • Đọc sách mà không chịu tinh tường suy nghĩ là vùi dập đi cái công phu của người xưa.

 

Từ Vũ

18 tháng 03 năm 2004

     

Nguồn: http://vietsciences.free.fr/

 

 

 

Danh ngôn thời Xuân Thu – Từ Vũ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *